[ĐVG] – Chương 39

Đệ Tam Thập Cửu Chương

—oOo—

   Bùi Nghệ không cùng Bùi Quỳnh khách sáo vài câu mà trực tiếp hướng hắn đưa tay, muốn lệnh bài xuất cung. Tuy rằng hắn cùng Nguyên Miểu có hai canh giờ để thoát ra hoàng cung chạy khỏi đế đô, thế nhưng Bùi Nghệ cũng không dám lơ là, trong thời gian hai canh giờ ngắn ngủi, có thể vừa tìm kiếm vừa bắt được hai người bọn họ là một chuyện dễ dàng thế nào với Lữ Dư.

   Một bên Nguyên Miểu một mực yên lặng không lên tiếng, ngay khi Bùi Nghệ mở miệng hướng Bùi Quỳnh đòi lệnh bài, ánh mắt của y đã đảo qua đảo lại giữa hai người, rồi lại chợt thu lại, y cũng đang chờ xem phản ứng của Bùi Quỳnh.

   Có thể Bùi Nghệ không biết rõ bản chất của Bùi Quỳnh, nhưng y thân là Tây Quốc hoàng tử lại thập phần rõ ràng người nam nhân đang ôn nhu cười trước mắt kỳ thực là một tu la có thể vừa huy đao sát nhân mà còn cười sang sảng một cách khoái trá.

   Danh tự An Thân Vương Bùi Quỳnh này đã tồn tại như là một hung thần ám ảnh cái quốc gia khác chục năm về trước đến giờ cũng không đổi. Hắn đã từng mang theo mấy nghìn quân lại thành công đối kháng với mười vạn đại quân, tiêu diệt tất cả các tiểu quốc không chịu lệ thuộc Nam Quốc, chỉ trong một đêm, kẻ thống trị lẫn con dân của họ điều ngã xuống, khiến cho tiểu quốc đã truyền thừa qua mười triều đại triệt để chôn vùi trong con sông lịch sử.

   Thân ảnh Bùi Quỳnh tắm trong máu lửa, sau được một danh họa sư căn cứ theo lời đồn mà phác họa lại, này bức tranh vẫn còn được cất giấu trong hoàng cung Tây Quốc, Nguyên Miểu từ nhỏ lại tiếp thu sự giảng dạy của phu tử, giảng tới các cuộc chiến tranh giữa các quốc gia thì điều lấy chiến tích dĩ thiểu thắng đa của Bùi Quỳnh để giáo dục.

   Kết quả theo thời gian lâu dài, Nguyên Miểu tuy rằng chưa từng gặp qua Bùi Quỳnh ngoài đời thế nhưng luôn ghi nhớ sự khát máu của Bùi Quỳnh, phong thái cử đao cuồng tiếu. Vì vậy trong ấn tượng của Nguyên Miễu thì Bùi Quỳnh là một kẻ lãnh khốc vô tình.

   Làm chất tử Namm Quốc, lại ngoài ý muốn nhìn thấy tu la hung thần trong truyền kỳ, Nguyên Miểu phát hiện Bùi Quỳnh trước mắt cùng với Bùi Quỳnh trong truyện kỳ thật có chút tương tự nhau.

   Nếu nhượng Nguyên Miểu đầu tiên thấy thân ảnh Bùi Quỳnh, Nguyên Miểu khẳng định nói Nam Quốc An Thân Vương Bùi Quỳnh khiến các quốc gia sợ hãi bất quá chỉ là một con sâu rượu.

   Vì sao Bùi Quỳnh lại cam nguyện yên lặng vài chục năm như vậy? Sau thời điểm kinh hoàng đó, thân ảnh Bùi Quỳnh đột nhiên tiêu thất trong mắt các quốc gia. Mười mấy năm qua Nam quốc tuy rằng cũng từng chinh chiến nhưng đại soái lĩnh quân rốt cuộc vẫn không phải Bùi Quỳnh.

   Ánh mắt Nguyên Miểu không kiềm chế được len lén liếc mắt hướng về Bùi Quỳnh, nếu bị người khác thấy dáng vẻ đam mê hảo tửu của nam nhân, nhất định hội lộ ra dáng vẻ khiếp sợ cùng biểu tình thất kinh, thật sự là cùng với lời đồn kém rất nhiều a…

   “Tiểu Phi tử, muốn ra cung nhìn hoa đăng sao?” Bùi Quỳnh vừa nói vừa lấy lệnh bài trong tay áo ra, trực tiếp nhét vào tay Bùi Nghệ.

   “Phải, nghe Lữ tổng quản nói năm nay hoa đăng lại thêm nhiều loại, trong có mấy cái hình dạng tương đối mới lạ.” Bùi Nghệ vẻ mặt tự nhiên tiếp nhận lệnh bài, mặt không đổi sắc tiếp lời, hoàn toàn nhìn không ra kẽ hở.

   “Ân, đúng là có thêm nhiều, bản vương trên đường tới đây, xác thực thấy nhiều loại hoa đăng khá đặc sắc, mạt lỵ hoa đăng trong tay cũng là mới được nhập từ phương nam về.” Bùi Quỳnh chỉ vào hoa đăng trong tay phải Bùi Nghệ :”Lúc này hoa đăng ngoài cung đều đã được thắp, cảnh đêm nay cũng là tối mỹ lệ. Có muốn bản vương bồi ngươi ra cung không?”

   “Vương gia, bệ hạ giờ hợi hồi cung, sẽ ở trong cung đại yến quần thần, Vương gia không có khả năng vắng mặt.” Bùi Nghệ thản nhiên trần thuật sự việc, Bùi Quỳnh có thể không theo Bùi Huyền lên đài ngắm cảnh, thế nhưng y không thể vắng mặt ở dạ yến với thân phận này.

   Nguyên Miểu lần thứ hai may mắn nhìn thấy Bùi Quỳnh biến sắc mặt, lại thấy Bùi Quỳnh ngẩn ra, sau đó lộ ra biểu tình căm giận:”Bản vương suýt nữa lại bị Lữ gia nắm nhược điểm, tiểu Phi tử…”

   Bùi Quỳnh vô cùng tiếc hận nhìn Bùi Nghệ :”Vì không để Lữ gia có cớ cắt xén bổng lộc của bản vương, bản vương chỉ có thể ở lại trong cung tham gia buổi dạ yến vô vị này, đáng tiếc đêm nay mộng cùng mỹ nhân lại theo mây a…”

   “Vương gia tùy thời đều có thể ngắm mỹ nhân, bất quá không phải hôm nay.” Bùi Nghệ khóe mắt toát lên tiếu ý nhàn nhạt, vẻ lo lắng cho hoàng thúc đều giấu trong tiếu nhan.

   “Cũng đúng, tiểu Phi tử, canh giờ không còn sớm, các ngươi cấp tốc ra cung đi, nhớ kỹ phải quay về trước khi cửa cung khóa lại, nếu là bị Lữ gia phát hiện lẻn ra ngoài ngắm hoa đăng, sẽ bị phạt không nhẹ.” Bùi Quỳnh nhìn Bùi Nghệ ra cung trong vô vọng, tuy rằng trong tâm là vô hạn tiếc nuối vẫn hảo tâm nhắc nhở bọn họ không nên hồi cung trễ.

   “Vâng, vương gia, chúng ta sẽ quay về trước khi cửa cung đóng.” Bùi Nghệ cùng Nguyên Miễu cấp Bùi Quỳnh thi lễ, hai người lại vội vã ly khai lãnh cung.

   “Tiểu Phi tử, bản vương chính là muốn cùng ngươi uống rượu, nói chuyện, hiện tại chỉ bản vương một người tịch mịch, thật sự là không đành lòng phá hỏng tâm tư của ngươi a, lại nói thật ít thấy ngươi chuyên tâm với việc gì.”

   Nhìn theo bóng lưng đang ly khai của Bùi Nghệ, Bùi Quỳnh thất vọng ngồi xuống bậc thang, thì thào tự nói, song song lại đổ từng ngụm từng ngụm rượu vào miệng.

   Có được lệnh bài ra cung, Bùi Nghệ cùng Nguyên Miểu không trốn tránh nữa, nếu làm vậy rất dễ bị người ta nhìn ra điều gì, trái lại không thuận lợi ra cung.

   Tựa như thái giám trong cung bình thường, hai người bộ dáng tuy rằng có chút vội vã thế nhưng vẻ mặt cũng rất tự nhiên, không ai hoài nghi.

   Vì vậy bọn họ thuận lợi đi tới cửa cung, bị cấm quân chặn lại cước bộ.

   “Đưa lệnh bài ra, nguyên nhân xuất cung?” Thủ lĩnh cấm quân đang trực bày ra vẻ mặt giải quyết việc công, y theo lệ cũ dò xét.

   “Chúng ta làm việc tại An Thân Vương Phủ, phụng mệnh An Thân Vương gia, ra cung hồi phủ lấy rượu. Vương gia đem hảo tửu dự dạ yến không cẩn thận để quên.” Bùi Nghệ đem lệnh bài An Thân Vương đưa ra, Nguyên Miểu đứng sau hắn theo bản năng gục đầu xuống, tim y không ngừng đập kịch liệt, chỉ kém một chút, chỉ kém một chút,…

   Nếu là y bình an bước ra cung, y rất nhanh có thể nhìn thấy người kia…

   Thủ lĩnh cấm quân tiếp nhận lệnh bài, chăm chú lật qua nhìn, rồi lại đưa trả Bùi Nghệ, phất tay lệnh cấm quân cho đi:” Là phụng mệnh An Thân Vương gia, các ngươi ra cung đi.”

   Trong các buổi dạ yến trong hoàng cung, Bùi Quỳnh chưa bao giờ thưởng thức rượu trong cung chuẩn bị, đây là chuyện mà tất cả mọi người trong triều Nam Quốc đều biết. Dùng lời Bùi Quỳnh nói dù rượu trong cung đình ngàn chọn vạn tuyển, cũng không bằng rượu hắn thu thập tứ xứ mà Bùi Huyền cũng không ngăn cản hắn mang rượu tiến cung, bởi vậy Bùi Nghệ cùng Nguyên Miểu mới có khả năng thuận lợi ra cung tối nay.

   “Vâng.” Bùi Nghệ cùng Nguyên Miểu trong sự soi xét của cấm vệ quân, thuận lợi thoát thân.

   Theo con đường cái không một bóng người trong hoàng cung ra ngoài, hai người liền nhìn thấy hoa đăng liên miên vô bờ, còn có đoàn người nối đuôi nhau. Già có, trẻ có, có nam có nữ, cũng có tiểu gia bích ngọc, cũng có đại gia khuê tú, các loại trang phục sặc sỡ sắc màu đều chờ đến ngày hôm nay để vận lên người, hội hoa đăng năm nay nguy nga hơn bao giờ, có thể nhìn thấy khung cảnh các thiếu nữ ngắm hoa đăng so với hoa đăng lại thêm một phần kiều diễm.

   “Hội hoa đăng của Nam Quốc quả nhiên là tráng lệ, thật đặc sắc.” Nguyên Miểu cúi đầu nói, nhớ rõ người kia đã từng nói có hứng thú với Nam Quốc hoa đăng kỹ nghệ, đáng tiếc kỹ nghệ gia truyền đều là bí mật.

   Nếu người kia hiện tại có thể đứng ở đây, nhất định hội thập phần hài lòng, khẽ siết nắm tay, cảm thụ nỗi đau khi móng tay đâm vào lòng, ánh mắt Nguyên Miểu rất nhanh hiện lên một mạt hung tàn, lại chợt tiêu thât.

   “Điện hạ, chúng ta đi hướng An Thân Vương phủ, không thể dừng lại ở đây.” Bùi Nghệ thấy Nguyên Miểu có chút ngẩn ngơ, khẽ đẩy nhẹ y, dẫn đầu đi vào đoàn người náo nhiệt như nước chảy :”Ở đây vẫn còn gần hoàng cung, bị phát hiện, sẽ không có cơ hội thoát thân. Điện hạ, không muốn bị bắt hồi cung đi.”

   Nguyên miểu không nói hai lời, theo sát bước chân Bùi Nghệ, y ban nãy đã quá khinh suất, lại đắc y vì bình yên xuất cung. Nếu bị người kia thấy, nhất định hội bảo y tuổi trẻ non nớt, không học được khắc chế chính mình.

   “Ta chỉ vui quá vì thuận lợi thoát thân mà có chút lơ đãng, ta cũng không phải tiểu hài tử, ta hiểu được khắc chế bản thân.”

   Tuy rằng thuận lợi thoát thân, thế nhưng hai người không có dung nhập đoàn người tấp nập rộn ràng, bọn họ gian nan hướng tới vị trí An Thân Vương phủ.

   “Đến đây là được.” Lúc nhìn thấy An Thân Vương phủ đại môn đỏ thẫm, Nguyên Miểu giữ lại Bùi Nghệ, lôi kéo hắn theo phương hướng ngược lại An Thân Vương phủ chạy đi :”Tuy rằng muốn đóng kịch, cũng không cần quá mức.”

   “Điện Hạ, từ lúc xuất cung, tại sao không cùng ta tách ra ?” Bùi Nghệ vừa đuổi kịp cước bộ của Nguyên Miểu, vừa nghi vấn :”Ngươi và ta tách ra, mục tiêu sẽ không nổi bật, cơ hội ly khai kinh đô cũng cao hơn.”

   Nếu như hai người bọn họ còn tiếp tục ở cùng chỗ, có truy binh đuổi theo, cơ hội chạy trốn cũng rất nhỏ.

   “Hiện tại có nghĩ muốn phân ra, cũng không chắc là thuận lợi xuất kinh, hơn nữa, ta là dưới sự trợ giúp của ngươi mới thuận lợi xuất cung, nếu như chúng ta tách ra, ngươi trước bị bắt hồi cung, gặp phải hành hạ, ta cũng không đành lòng.”

   Nguyên Miểu không ra buông ra tay Bùi Nghệ, mang theo hắn xuyên qua các ngõ hẻm, đi tới trước một viện lạc không lớn không nhỏ. Bùi Nghệ nhìn viện lạc trước mặt, lại nhìn thẳng về trước, trên mặt khó nén thần sắc kinh ngạc.

   “Rất kinh ngạc sao?” Nguyên Miểu thu hết vẻ kinh ngạc của Bùi Nghệ vào trong mắt, đắc ý cười :” Điều không phải có câu nói, nơi an toàn nhất chính là nơi nguy hiểm nhất?”

   Nguyên Miểu có ý này, vì khiến Bùi Nghệ kinh ngạc chính là, từ viện lạc nhìn về trước, có thể thấy hoàng cung nguy nga, nguyên lai Nguyên Miểu mang hắn đảo một vòng trong kinh thành, kết quả là quay lại địa phương cách hoàng cung chỉ vài bước.

   “Phải, điện hạ an bài tại ngoài cung, thực sự là xuất hồ ý liêu.” Bùi Nghệ gật đầu, an bài nơi tiếp ứng ngay tại ám điểm của đối thủ, thực sự là rất sáng suốt, cũng cần dũng khí quyết định rất lớn.

About Kou Yuu

Nhất thất túc, thành thiên cổ hận.
Bài này đã được đăng trong Đế Vương Gia. Đánh dấu đường dẫn tĩnh.

4 Responses to [ĐVG] – Chương 39

  1. hongtru nói:

    *òa khóc* mãi mới thấy a ~~~~~~~~~~

  2. pe nói:

    TT_TT hix hix nàng trốn đi đâu biệt tăm biệt tích j mới ngoi lên vậy == làm ta chờ mỏi mòn mún chết a hix hix đền bù a đền bù a

  3. shunaonuma nói:

    Sau ra chương lâu quá vậy nàng ; _ :

Bình luận về bài viết này